Vấn đề phó tế vĩnh viễn đã từng được thảo luận trong suốt thời Trung cổ và
được đưa trở lại sau Công đồng Vaticano II. Trong bộ Giáo luật năm 1917 chỉ để
cập đến các phó tế chuyển tiếp, tức là các phó tế chuẩn bị được truyền chức
linh mục.
Các phó tế vĩnh viễn phải tham dự một thời kỳ chuẩn bị trong 3 năm. Họ có
thể là người trẻ tuổi” (từ 25 đến 35 tuổi) hay “người lớn tuổi” (35 tuổi trở
lên). Người trẻ tuổi phải là độc thân, nhưng người lớn tuổi có thể đã lập gia
đình (đ. 236). Đối với những người đã lập gia đình, Giáo luật yêu cầu phải có sự
đồng thuận của người vợ để được truyền chức.
Các phó tế vĩnh viễn mà có công việc trần thế thì họ sẽ sử dụng nguồn tài
chính của mình để lo cho bản thân cũng như gia đình mình. Những ai chỉ làm việc
cho Giáo hội thì họ đáng được hưởng việc trợ cấp xứng đáng (đ. 281 §3). Điều
này có nghĩa mỗi giáo phận phải xác định mức độ trách nhiệm của mình đối với
các phó tế vĩnh viễn vào lúc truyền chức cho họ. Giáo luật không đòi hỏi phó tế
vĩnh viễn làm việc trọn thời gian khi mà giáo phận hay giáo xứ không thể trợ cấp
tương xứng cho công việc ấy.
Vai trò hằng ngày của một phó tế vĩnh viễn không được phác họa trong Giáo
luật. Không giống như các giáo sỹ linh mục, họ không bị buộc phải mặc y phục
giáo sỹ, không bị giới hạn bởi cơ quan công quyền trong xã hội dân sự, có thể
quản lý tiền bạc và tham gia vào hoạt động thương mại, và có thể đóng vai trò
tích cực trong các đảng phái hay hiệp hội chính trị.