Bên cạnh những giới hạn
đã được dẫn chứng, điều 223 trao cho người Công giáo những giới hạn chung khi
họ thực hiện quyền theo Giáo luật. Khoản một của điều luật này nói:
“Khi xử dụng các quyền lợi của mình, các tín
hữu, dù là cá nhân hay kết hợp thành các hiệp hội, phải xét tới lợi ích chung
của Giáo hội, cũng như quyền lợi của người khác, và những bổn phận của mình đối
với tha nhân”.
Tóm lại, không có quyền theo giáo luật nào là hoàn toàn.
Hơn nữa, quyền theo Giáo luật được hiểu trong ngữ cảnh nói về bổn phận của một
người đối với Giáo hội. Do đó, người ta luôn phải thực thi quyền theo Giáo luật
của mình trong viễn cảnh vì lợi ích chung, có nghĩa là lợi ích của cả Giáo hội
và của cộng đoàn giáo hội địa phương nơi mình sinh sống. Quyền theo Giáo luật
của một cá nhân không thể vượt trên Giáo hội hay trên những người khác.
Khoản hai
của điều luật này nói tiếp: “Nhà chức
trách Giáo Hội có thẩm quyền để điều hành, chiếu theo lợi ích chung, việc xử
dụng các quyền lợi thuộc riêng cho các tín hữu”. Để bảo đảm cho những quyền
của những người Công giáo, đôi khi những giới hạn phải được đặt ra trong việc
thực hiện các quyền theo giáo luật của một cá nhân cụ thể. Khi điều cần thiết
như thế xảy ra, Giáo hội chỉ định hợp pháp những mục tử có cả quyền và bổn phận
để đặt ra những giới hạn ấy.