Giáo dân không được hưởng “quyền theo giáo luật” để làm
thừa tác viên ngoại thường trong việc trao Mình Thánh Chúa, và những giáo dân
nào được lựa chọn cho vai trò ấy cũng có thể bị giới hạn lại chỉ trong những
trường hợp nào mới được thực thi. Để tôi giải thích nhé.
Việc đòi hỏi thừa tác viên ngoại thường trong việc trao
Mình Thánh Chúa xảy
ra khi có nhu cầu. Khi có đông các tín hữu tham dự Thánh Lễ thì việc trợ giúp của một giáo dân
trong việc trao Mình Thánh Chúa là cần thiết. Người này có thể được chọn theo
cách thức ổn định và lâu dài cho vai trò thánh thiện này (đ. 230 §3).
Có một lý do tại sao từ “ngoại
thường” được sử dụng để chỉ những ai đảm nhận nhiệm vụ này. Những thừa tác viên
thông thường của việc trao Mình Thánh Chúa là các giám mục, linh mục, và phó
tế. Năm 1987 Tòa thánh được yêu cầu làm rõ chức năng của các thừa tác viên
ngoại thường trong việc trao Mình Thánh Chúa. Tòa thánh trả lời rằng: khi các
thừa tác viên thông thường có mặt trong nhà thờ, ngay cả khi họ không tham dự
một cách chính thức vào Thánh lễ, thì họ phải trao ban Mình Thánh Chúa. Điều
này có nghĩa một thừa tác viên ngoại thường sẽ không cần thiết trong một buổi
cử hành cụ thể.
Một ghi chú thêm: mặc dầu
điều này không được đề cập rõ ràng trong luật, nếu một người có đời sống không
phù hợp với giáo huấn luân lý của Giáo hội thì người đó không thích hợp để được
lựa chọn cho thừa tác vụ ngoại thường này. Và nếu người đó đã được lựa chọn thì
không thích hợp để tiếp tục chức năng thánh thiện này nữa.