Điều 220 nói rằng
“Không ai được phép làm thiệt hại cách bất hợp pháp đến thanh danh mà mỗi người
được hưởng, hoặc vi phạm quyền của mỗi người được bảo vệ bí mật riêng tư của
mình”.
Mỗi người có
quyền được hưởng một danh tiếng tốt. Đây là luật tự nhiên được ghi khắc trong
lương tâm con người. Bất cứ ai có ý ngay lành đều thấy rằng không được làm hỏng
thanh danh của người khác. Chúng ta cần nghĩ về giáo huấn của Chúa Kitô để
tránh việc chỉ trích người khác (xem Lc. 6,41-42).
Có những trường
hợp mà trong đó những cá nhân cần bị khiển trách cách công khai, cho dù những
hành vi đó có thể làm hại đến thanh danh của họ. Chẳng hạn, một nhóm những người
trong giáo xứ từ chối giáo huấn của Giáo hội. Khi mới nhận ra những lỗi như thế,
vị mục tử không nên khiển trách công khai ngay khiến ảnh hưởng đến thanh danh của
nhóm. Ngài phải cố gắng hiểu về tình trạng của nhóm đó và cho các thành viên cơ
hội để sửa sai. Nhưng nếu những người này cố tình ở trong tình trạng sai lầm và
họ tuyên bố về những sai lầm đó sau khi đã được cảnh báo, thì bổn phận của vị mục
từ là công khai chỉ ra sự ương ngạnh của họ, có thể thông qua một lá thư gửi
cho toàn giáo xứ.
Trong vụ án
hình sự, thanh danh của một người bị ảnh hưởng công khai. Chẳng hạn, một linh mục
phạm tội lạm dụng tính dục trẻ nhỏ có thể bị giải trừ tình trạng giáo sỹ. Thanh
danh của vị linh mục đó đương nhiên bị hư hại. Tuy nhiên không ai trong Giáo hội
có quyền đe dọa thanh danh của vị linh mục này trước khi vụ án hình sự được kết
luận.