Ngoại trừ một vài trường hợp ngoại lệ, điều 10 và điều
39 phác họa chung một điều kiện để xem xét một điều luật cụ thể chi phối tính hữu
hiệu của hành vi. Điều 10 nói rằng “Các
luật chỉ được coi là bãi hiệu hay bãi năng khi minh thị ấn định rằng một hành
vi không có hiệu lực hay một chủ thể không có năng cách”. Nói cách khác, một
điều luật cụ thể phải xác định rằng để cho một hành vi xảy ra “hữu hiệu” thì nó
phải đáp ứng một điều kiện cụ thể, hoặc “một người là bãi năng” khi thực hiện một
hành vi cụ thể.